Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

[Giáo dục ] -Thánh không cứu nổi

PN - Tư Hằng biết tôi đang công tác ở Vũng Tàu, liền ngồi xe tốc hành cả đêm chạy từ Cà Mau lên. Cô là bạn của vợ tôi, lên Vũng Tàu không phải vì tôi, mà là vì chuyện vợ chồng, gia đình đang bất ổn. Vừa gặp tôi, cô òa khóc: “Thằng chồng bác sĩ của em hai năm nay nó tệ lắm, không ngó ngàng gì tới vợ. Cả tuần mới về nhà một lần”.

ĐI TÌM THẦY

Tư Hằng sinh năm 1979, có một gia đình êm ấm, hạnh phúc ở TP. Cà Mau. Chồng làm bác sĩ, vợ vừa kinh doanh nhà nghỉ, vừa nuôi tôm, cá nên kinh tế vào loại khá. Cưới nhau đã 10 năm nhưng chưa có con. Thời gian qua, hình như tất cả bị đảo lộn, vợ chồng tiền ai người nấy giữ, chồng lạnh nhạt với vợ. Việc kinh doanh của Tư Hằng gặp trục trặc, nhà nghỉ ít khách, tôm cá bị chết dài dài. Việc cô đi Vũng Tàu là muốn nhờ tôi đưa tới một ông thầy bói.

Tôi không có xe máy nên phải thuê taxi đưa cô đi. Ông này gọi là thầy Bắc, Tư Hằng được một người bạn giới thiệu đây là ông thầy cực giỏi, mà chỉ bói làm phước, không lấy tiền. Chúng tôi chỉ biết thầy Bắc ở ngõ 14, đường Hàn Thuyên. Tôi bảo cô điện thoại cho thầy nhờ chỉ đường. Qua điện thoại, tiếng thầy la lớn: “Giời ơi! Xa xôi thế đi làm gì cho khổ. Hôm nay tôi ở nhà”. Thầy nói giọng Bắc, chắc vậy nên người ta mới kêu là ông thầy Bắc.

Nhà thầy xây cấp bốn rộng rãi, thoáng mát, phòng khách dành riêng làm… điện thờ. Bước chân vào trong, chúng tôi thở phào vì thấy chỉ có hai người khách. Thầy chừng ngoài 30 tuổi, đẹp trai, vẻ lanh lợi, tay giở cuốn sách chữ nho, miệng choang choác khi nhìn thấy bọn tôi: “Đã nói rồi, đừng có tin (thầy), người ta đồn nhảm đấy (cười). Ở đâu chả có thầy mà chạy ra đây cho khổ”.

Tôi ngắm nghía “điện thờ” của thầy. Trên bệ thờ có tấm biển “Điện thờ 36 công đồng”. Phía trên ba tầng cao thấp đặt 22 chiếc bài vị sơn son thếp vàng. Một bức tượng Phật bằng đá trắng đặt ngay bát nhang lớn phía dưới. Cao tít trên trần nhà, mỗi bên có hình nộm hai con rắn dài đến 3m, con bên phải màu xanh (thanh xà), con bên trái màu trắng (bạch xà). Nhìn cách bố trí ban thờ, tôi không hiểu thầy bói này thờ ông thần nào vì nó loạn xà ngầu không giống bất kỳ quy định thờ cúng nào ở đình miếu. Ngay bên trong cửa ra vào, một tờ giấy khổ lớn vẽ nhằng nhịt hoa lá cành, một dòng chữ nguệch ngoạc thông báo: “Nối vòng tay lớn, khuyến mãi trong vòng 100 ngày” (?!).


Thầy Bắc đang hành nghề.Tư Hằng ngồi phía bìa trái ảnh

NHỮNG NGƯỜI MÊ MUỘI

Ông thầy Bắc đang xem cho một khách nam ăn mặc lịch sự, tuổi còn trẻ. Một phụ nữ chừng 40 tuổi, quần áo vét màu tím than ngồi chắp tay chờ. Đã được người bạn dặn trước, Tư Hằng chuẩn bị sẵn một đĩa trái cây, một phong bì 100.000đ, đặt lên bệ thờ, rồi ngồi chờ. Thầy mở hết cuốn sách chữ nho khổ lớn đến cuốn khổ nhỏ, cuối cùng mở cuốn Lịch vạn sự bán rong ngoài bến xe, coi kỹ: “Mùng 5 và ngày 14 không nên đi. Ở nhà mà uống rượu. Giấy tờ, bản điện đã nhận. Ngày 29 tới sẽ trả lời kỹ”. Thầy mở cặp số, xếp vào đó một chồng giấy tờ photo có đóng dấu công chứng.

“Tới chị này!”, thầy chỉ chị áo vét tím. Tôi xen ngang: “Xin thầy ưu tiên cho cô em ở xa. Chút nữa cô ấy còn ra xe kẻo trễ”. Thầy lại giở mấy cuốn sách, mở ra, xếp vào: “Bản điện làm việc theo nguyên tắc ai đến trước hỏi trước, không ưu tiên. Trừ người già và trẻ em”. May mà chị áo vét tím chỉ tới xin lại cặp tượng ông địa và thần tài gửi từ dịp Tết. Tôi thì thầm hỏi thăm, mới biết thầy đi Bắc về, có chương trình khuyến mãi tặng cho ai tới xem bói mỗi người một cặp ông địa-thần tài miễn phí. Tượng này đã được thầy “yểm” một đồng tiền cổ trong ruột, rồi dán đáy lại, đóng ấn chú.

Tôi giục cô bạn trình bày việc của mình. Mới nghe qua, thầy bảo: “Cứ kể đi! Đây mách cho cách gỡ. Có tiền nong gì đâu. Cái cậu vừa rồi, dân cao su thiếu gì tiền, nhưng bản điện cũng chỉ làm phúc”. Cô gái ngồi cạnh tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Chị ấy bị thế nào hả anh?”. Tôi nói: “Cá chết hết. Chồng bỏ đi”. Thầy bảo cô bạn tôi ghi tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại vào một cuốn sổ, rồi thầy mở sổ ra, chìa mặt giấy có chữ vào phía trong, thì thầm: “Tổ 2 nhá… khu phố T. - Tân Thành - Cà Mau. Thấy gì chưa?”. Quay ra, thầy còn che cuốn sổ thì thầm hỏi bên trong một lần nữa. Lúc đó tôi mới để ý dưới gầm ban thờ là một bể kính chứa nước, dăm con cá trắng lượn lờ bơi lội. Mỗi lần xem cho ai, thầy đều bảo họ viết tên và số điện thoại vào sổ, mở ra hướng vào bể kính cho “cá thần” xem, sau đó mới phán: “Ối giời ơi! Đất này có chính chủ đâu!”. “Chồng con nó đứng tên mua mà thầy?”. “Bởi vậy có phải tên cô đâu. Trong nhà nghỉ có ma. Nuôi cá thì bị thủy trùng. Mất hết rồi! Ma dữ thế này, chồng nó bỏ đi là phải thôi”. Thầy lại giở mấy cuốn sách chữ nho, lật qua lật lại, lôi xấp giấy bùa ra, đem cái ấn đồng hình rồng phượng ra đóng dấu: “Về dưới ấy, kiếm ông thầy nào cao tay, nhờ họ cúng đuổi ma đi. Nhớ làm cho nó (ma) mâm cơm. Nhưng đuổi người ta đi đâu? Tội chết! Họ lại tới kiện bản điện đây. Thế nên phải xây cho nó cái miễu nhỏ sau nhà ấy. Mà nhờ thầy cũng chỉ tạm yên thôi. Nếu muốn dứt nọc “ma quỷ, thủy trùng”, phải yểm bùa, cúng quải. Mà bản điện bận quá, không xuống giúp được”. Cô bạn tôi năn nỉ thầy, nhờ xuống cúng yểm bùa giùm, bao nhiêu tiền cũng chịu.

Thầy lại giơ cuốn sổ vào trong tủ cá, lầm rầm hỏi, quay ra: “Cái bàn thờ ông địa để chỗ ấy thì chết. Sai hướng rồi. Về đặt lại đi, tốt hơn là mua cái mới”. Cô gái trẻ hở ngực chen vào: “Mua mới làm gì. Xin ngay ở đây này. Thầy tặng mà”. Rồi cô xăng xái dẫn bạn tôi vào gầm ban thờ chọn tượng ông địa và thần tài. Cặp tượng này đã yểm, dán bùa. Thầy tặng chứ không lấy tiền, nhưng phải gửi ở điện thờ cuối tháng mới lấy được.

THÁNH CŨNG BÓ TAY

Trên đường về, tôi cảnh báo cô bạn rằng thầy toàn nói dựa. Tuy tượng ông địa thầy tặng, nhưng đến nhận phải có lễ. Tiền hai lần đặt lễ hết 200.000đ, mà giá tượng ông địa bán ngoài chợ chỉ 15.000đ. Tư Hằng im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi coi thầy mà cái tâm mình còn ngờ vực là không linh anh ơi. Dù tốn kém bao nhiêu, em nhất quyết phải rước ông thầy về dưới, cúng yểm bùa giùm”.

…Gần một tháng sau, Tư Hằng điện thoại báo với tôi, đã đón thầy cúng yểm bùa, giải hạn. Tiền xe đi về, tiền bồi dưỡng cho thầy, chưa hết… hai chục triệu. Ba tháng sau, như lời hứa của thầy, mọi việc sẽ trở về quỹ đạo ban đầu. Nhưng Tư Hằng lại than thở: “Chẳng thấy xi nhê gì hết. Hay tại con ma nhà em nó dữ quá, Thánh không cứu nổi?”.

PHƯƠNG QUÝ


0 nhận xét:

Đăng nhận xét